Những khó khăn và thử thách luôn là những người bạn đồng hành với ta trong suốt hành
trình dương thế này. Sẽ chẳng nơi đâu ta có thể tìm thấy một hướng đi mà hoàn toàn
chỉ có những con đường phẳng lì, rải chung quanh là những cánh hoa thơm tươi đẹp.
Khó khăn sẽ luôn vây kín ta, dù ta có tài giỏi mấy, có khôn ngoan mấy đi chăng nữa.
Khó khăn có thể đến từ ngoại cảnh, do giới hạn về kiến thức, do những yếu tố khách
quan mà ta không thể lường trước hay làm chủ được. Nhưng sở dĩ ta luôn gặp khó khăn
là bởi vì ngay bản thân con người ta đã là một sự hữu hạn và không toàn vẹn rồi.
Ta
luôn sợ khó khăn, vì khó khăn cho ta thấy giới hạn của mình. Khó khăn không mang đến
cho ta cảm giác thoải mái. Khó khăn đẩy ta vào thế bế tắt. Khó khăn chặn đứng những
lối đi của ta. Khó khăn cắt đứt tất cả nguồn hứng khởi và đà tiến của ta. Cứ mỗi khi
cảm được một sự khó khăn đang chờ ta phía trước, ta đều muốn thoái lui, muốn dừng
lại, muốn tìm một lối đi khác nhẹ nhàng hơn, để không phải đối đầu với nó. Khó khăn
hệt như một kẻ thù của ta. Nó phơi bày ra cho ta thấy những kém cỏi của mình. Nhiệm
vụ của nó là muốn ta phải dừng lại, đừng tiếp xúc với nó, đừng cố gắng tìm cách vượt
qua nó.
Ít có ai trong chúng ta nhìn thấy nơi khó khăn một cơ hội để thăng
tiến. Nhìn đến khó khăn, ta chỉ thấy sợ chứ không thấy nổi lên trong mình một khao
khát chinh phục nó để đạt được một điều gì đó mới mẻ và to lớn hơn. Người luôn chạy
trốn khó khăn là người chỉ mãi luôn ở lại với chính cái thế giới nhỏ bé của mình.
Đấy là một con người hèn nhát, và sẽ chẳng bao giờ lớn lên được. Khó khăn sẽ làm cho
ta đau, sẽ bào mòn những xù xì trong ta, sẽ lấy đi những gì cũ kỹ trong ta, và nhờ
đó, nó sẽ làm nảy sinh trong ta những ý tưởng mới, sáng kiến mới. Ít ra việc ta dám
đương đầu với khó khăn cũng đã giúp chúng ta có thêm tự tin vào chính mình, giúp ta
có thêm sức mạnh để vượt qua nó.
Những quy luật tự nhiên đã cho chúng ta thấy,
chẳng có một thành công nào thật sự giá trị nếu trước đó nó không trải qua khó khăn.
Viên ngọc tuy quý đấy, nhưng để có thể tỏa sáng, nó cũng cần được mài dũa. Một miếng
sắt vụn, nếu muốn trở thành một con dao hữu ích, nó cần được rèn trong lò lửa. Một
miếng gỗ hay phiến đá trơ trụi, nếu muốn trở thành một bức tượng đẹp cho người ta
chiêm ngắm, nó phải chịu đau khi nghệ nhân điêu khắc đụng vào. Điểm 10 của ta sẽ chẳng
có gì là quý giá khi nó không đến từ những giọt mô hôi nước mắt của ta, không đến
từ những ngày ta khổ công dùi mài kinh sử. Đồng tiền ta cầm trên tay sẽ trở nên ý
nghĩa hơn, khi đó là kết tinh của những vất vả lao công.
Nếu hạt mầm không
dám tách mình ra thì cũng sẽ chẳng có một chồi non xuất hiện. Nếu một bào thai không
chịu đi ra khỏi dạ mẹ, nó sẽ chết đi. Nếu ta sợ té mà không dám tập đi, sẽ chẳng bao
giờ ta có thể chạy nhảy được. Một con chim không tập bay, nó sẽ chẳng bao giờ cảm
nghiệm được vùng trời xanh trên cao kia đẹp biết chừng nào. Một con rắn chỉ có thể
lớn lên khi nó phải chấp nhận chịu đau để lột đi lớp da cũ. Nếu con sâu không cố gắng
tự mình chui ra khỏi kén, nó chẳng bao giờ có thể trở thành con bướm xinh. Nếu ta
không dám để cho vị nha sĩ nhổ đi cái răng sâu, ta chỉ có thể ngồi đó khóc lóc với
nỗi đau đang đọa đày. Nếu ta không để cho vị bác sĩ tiêm vào người ta mũi thuốc, có
thể sẽ rất lâu sau ta mới thấy khỏe khoắn.
Tạo Hóa không gửi khó khăn đến
cho ta để kìm hãm ta lại, nhưng là để ta có thể vượt qua nó mà trở nên tốt hơn. Hẳn
là các bạn cũng có kinh nghiệm này là niềm vui của chúng ta sẽ lớn hơn bội phần khi
ta vừa vượt qua được một khó khăn nào đấy. Khó khăn không phải là kẻ thù của ta, nhưng
là lực đẩy, đưa ta đến chỗ trưởng thành hơn, triển nở hơn, vững mạnh hơn. Chính Đức
Giêsu là Con Thiên Chúa, cũng phải nếm trải qua biết bao khó khăn để nên ơn cứu độ
cho mọi người. Đứng trước con đường thập giá, Ngài cũng cảm thấy sợ. Nhưng Ngài đã
xem nó như một cơ hội để biểu lộ tình thương dành cho Chúa Cha. Chúa Cha đã ban cho
Ngài sức để vượt qua khó khăn to lớn ấy để nêu gương cho chúng ta.
Nếu chúng
ta đã không thể tránh khỏi những khó khăn, và chính khó khăn lại là một cơ giúp ta
thăng tiến, thì tại sao chúng ta cứ phải lo lắng khi nó xuất hiện trước mắt chúng
ta. Chúng ta hãy xin ơn Chúa, để Người thêm sức cho chúng ta, cho chúng ta có một
cái nhìn tích cực về khó khăn. Xin cho chúng ta thấy nơi đó lời mời gọi của Chúa,
muốn ta tiếp tục dấn bước để có thể chinh phục chính sự ù lì của mình, và nhờ đó,
ta không ngừng lớn lên trong ân sủng của Chúa.