Sống trên đời, ai mà chẳng có những nỗi lắng lo. Vượt thoát được nỗi lo này, bận tâm
khác lại đến xâm lấn lấy tâm trí ta. Đời ta hệt như một công trường, ngổn ngang những
bộn bề âu lo của kiếp người. Ta hay lo vì cho rằng không ai sống thay cho mình nên
ta phải tự mình bươn chải. Nếu có một ai đứng ra, bảo đảm an toàn cho cuộc sống mình
thì ta có thể thảnh thơi mà sống cách an nhiên tự tại. Thật ra, Kinh Thánh cho ta
biết Thiên Chúa là Đấng vẫn không ngừng săn sóc ta và mời gọi ta hãy quẳng gánh lo
đi mà vui sống.
Thiên Chúa luôn chăm lo cho ta vì Ngài là Đấng đã tác tạo nên
ta. Sáng Thế Ký cho chúng ta biết Thiên Chúa chính là vị Hóa Công đã sáng tạo nên
con người. Ta là thụ tạo của Thiên Chúa thì hơn ai hết, Đấng Tạo Hóa thừa biết thụ
tạo của mình cần những gì. Chẳng phải là trước khi tạo ra con người, Thiên Chúa đã
tạo dựng nên đất đai với cây cỏ mọc đầy, chim muông thú rừng hằng hà sa số; biển cả
đầy cá và sinh vật lúc nhúc; tất cả là nguồn đảm bảo những nhu cầu thiết yếu cho ta
đó sao? Đức Giêsu cũng đã từng dạy rằng ngay cả những con chim sẻ không gieo, không
gặt, không thu tích vào kho cũng được Thiên Chúa chăm lo cho đầy đủ thức ăn. Hoa huệ
ngoài đồng dù chẳng bận tâm tô son vẽ phấn làm đẹp cho bản thân cũng được Thiên Chúa
trang hoàng lộng lẫy, sang trọng tột bậc hơn vua Sa-lô-môn mặc toàn gấm vóc lụa là.
Ngay cả từng sợi tóc trên đầu con người rơi xuống cũng không nằm ngoài sự quan phòng
của Thiên Chúa. Không chỉ sáng tạo nên con người, Thiên Chúa còn đặt để nơi họ một
dự định và kế hoạch của Ngài.
Ý định của Thiên Chúa là để con người làm bá
chủ mọi loại và thống trị toàn cõi đất. Cũng là thụ tạo, nhưng con người lại ở cấp
bậc cao hơn mọi thứ khác. Mọi thứ trên trần gian này được Thiên Chúa dựng nên cho
con người và vì con người. Như thế, con người là quản lý của Thiên Chúa để coi sóc
mọi thụ tạo. Làm quản lý thì ở vị trí cao hơn mọi thụ tạo và không được lụy phục chúng.
Không được để chúng lèo lái hay thao túng. Chỉ là quản lý nên ta chỉ được sử dụng
các thụ tạo khác theo cách thức mà ông chủ duy nhất và đích thực- là Thiên Chúa- mong
muốn. Thiên Chúa muốn ta dùng tất cả thụ tạo như phương tiện để đạt đến Ngài. Tiếc
thay, đó chỉ là mong muốn tốt lành của Thiên Chúa mà con người ít khi muốn vâng theo.
Con người bất tuân ý muốn tốt lành đó khi tự bươn chải một mình, và gạt Thiên
Chúa ra bên lề. Và cứ thế, ta sống đời mình với những lo âu của kiếp người dù ta biết
lo âu chẳng đưa ta đi đâu về đâu. Nếu biết rằng có một Thiên Chúa đã tạo dựng nên
mình và đặt để nơi ta một sứ mệnh để thực thi thì ta sẽ biết đâu là nỗi lo mà ta cần
phải bận tâm để vun đắp cho đời mình được tốt đẹp hơn.
Con người bất tuân
dự định tốt lành của Chúa khi muốn Thiên Chúa quan tâm theo ý mình. Thói đời thường
nghĩ tất cả những danh vọng-lợi lộc-lạc thú trên trần gian này đều tốt cho bản thân
mình nên đã cố công vơ vào tất cả. Tất cả bận tâm của ta là đi kiếm tìm các thụ tạo.
Thụ tạo ta nghĩ là tốt, chưa chắc đã tốt thực cũng như phù hợp và sinh ích lợi cho
ta. Tỉ dụ như: thuốc uống để chữa bệnh là tốt nhưng chỉ hợp với người bệnh, còn người
lành uống vô đang khỏe có thể thành bệnh. Ý thức điều này, thánh Phao lô nói: “Tôi
được phép làm mọi sự, nhưng không phải mọi sự đều có ích” (1 Cr 6, 12). Thế đó, Thiên
Chúa biết điều nào là tốt và quan trọng hơn là phù hợp với mỗi người. Và Ngài ban
cho ta những thứ phù hợp nhất với chính ta. Còn ta thì lại ảo tưởng mọi thứ đều tốt
và hợp với mình nên ta cứ mải miết kiếm tìm trong lo âu. Tiếc thay, có lo lắng mấy
thì ta cũng chẳng kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay, như lời Đức Giêsu
đã nói.
Cuộc sống luôn đầy dẫy những bất trắc, hiểm nguy rình rập. Ta chẳng
thể đảm bảo cho tương lai của mình ngay cả khi ta ở trong tháp ngà hay điện ngọc.
Chỉ phó thác vào bàn tay quan phòng của Thiên Chúa thì cuộc sống ta mới được đảm bảo.
Có điều, Ngài không thể chỉ là một mối quan tâm như bao mối âu lo về các thụ tạo khác
của ta. Ngài phải là bận tâm lớn nhất, trước tiên và chính yếu. Hãy trút cả mọi âu
lo cho Người. Trời đất muôn vật này to lớn và vĩ đại là thế, Thiên Chúa chỉ cần một
lời phán là đã từ không mà có, huống hồ gì những lo lắng cỏn con của ta. Thực ra,
cốt yếu nhất mà con người nên lo lắng là cuộc đời mình có Chúa hay không? Và Ngài
có là chủ của cuộc đời mình không? Đó mới là nỗi lo đáng bận tâm nhất của kiếp người
chúng ta.