Các bạn thân mến, sau khi A-đam và E-và ăn trái cấm, họ đã bị đuổi ra khỏi vườn Địa
Đàng và sự dữ cứ mãi đeo bám con người. Tương quan giữa A-đam và E-và cũng chẳng ấm
êm và hai người con của ông bà đã lâm vào thảm án anh giết em. Như thế, sau khi ăn
trái cấm, con người bắt đầu chia rẽ với Thiên Chúa, với chính mình và với tha nhân.
Sự chia rẽ này có nguy cơ sẽ lan rộng và ảnh hưởng đến toàn thể nhân loại.
Chúng
ta có thể nhận biết điều đó qua câu chuyện của tháp Babel được sách Sáng Thế ký thuật
lại. Vào thời ấy, con người nói cùng một thứ tiếng và dùng những từ ngữ như nhau.
Một ngày nọ, họ có sáng kiến muốn xây dựng một thành phố và giữa thành phố họ muốn
xây dựng một tòa tháp cao chọc trời. Mục đích là để danh tiếng của họ được truyền
tụng qua muôn thế hệ. Họ muốn xây một tòa tháp cao vươn đến trời vì đó là nơi Thiên
Chúa đặt ngai tòa của Ngài. Làm thế, con người chỉ muốn chứng tỏ rằng họ có thể làm
mọi sự mình muốn mà chẳng cần đến Thiên Chúa. Họ đã quá tự mãn tự kiêu khi muốn chống
đối Ngài. Kết cục, con người đi đến sự bất đồng ngôn ngữ nên họ chẳng còn có thể hiểu
nhau nữa. Bất đồng ngôn ngữ nên tòa tháp cao chọc trời trong mơ ước của con người
đã chẳng thể nào thành sự. Họ phân tán tứ tung khắp nơi dưới vòm trời và thành phố
để đời mà họ muốn kiến thiết cũng trôi vào dĩ vãng. Con người bắt đầu nói các thứ
tiếng khác nhau và khoảng cách giữa người với người ngày càng xa cách. Họ đã chia
rẽ và chẳng bao giờ còn có thể ngồi lại với nhau.
Các bạn thân mến,
Ngày
nay, con người vẫn tiếp tục xây dựng những tòa tháp Babel cao chọc trời như thế. Đối
với con người ngày nay, tháp Babel là cái tôi và chủ nghĩa cá nhân được đề cao một
cách thái quá. Các bạn trẻ chúng ta ai cũng muốn mình là nhất, là “cái rốn của vũ
trụ” để mọi người phải chiều theo ý muốn của mình. Khi muốn mình là người quan trọng
nhất, các bạn đã hạ giá tha nhân và coi thường cả Thiên Chúa. Đành rằng việc các bạn
càng ngày càng tự tin vào khả năng của chính mình không phải là điều xấu, nhưng tự
tin quá mức và coi thường người khác và Thiên Chúa, thì các bạn cũng đang chống đối
lại Thiên Chúa như dân Babel ngày xưa. Phàm điều gì bất tuân và chống lại Thiên Chúa,
chẳng thể nào có thể tồn tại.
Dân Babel thất bại khi xây dựng tháp không chỉ
vì chống đối Thiên Chúa nhưng còn vì đã chia rẽ nhau. Họ chia rẽ vì có những ý kiến
trái ngược nhau về cách thức, hình dáng, mục tiêu để xây dựng tháp. Ý kiến khác nhau
là điều bình thường nhưng họ đã tranh cãi với nhau quá quyết liệt, ai cũng đinh ninh
ý kiến của mình là hay nhất nên mọi người khác phải nghe theo và phải phục tùng tôi.
Với sự tự mãn và tự kiêu của chính mình, đến cả Thiên Chúa mà con người cũng chẳng
xem ra gì thì làm sao họ có thể tôn trọng lẫn nhau được ? Đây mới là nguyên do chính
yếu khiến tòa tháp Babel của con người mãi mãi chỉ có trong ước mơ. Con người không
tôn trọng lẫn nhau vì không ai hiểu ai. Họ không hiểu nhau vì ai cũng khư khư giữ
lấy cái tôi của chính mình. Như thế, việc hiểu nhau không chỉ hệ tại nơi những âm
thanh có thể cảm nhận bằng thính giác nhưng là sự đồng thuận giữa nhiều cõi lòng.
Chúa Giêsu xuống thế làm người đã luôn tỏ ra thấu hiểu con người nhất. Ngài
đã biết một người thu thuế tội lỗi như Giakêu cần mình như thế nào. Khi ông chẳng
dám ngỏ lời thì Ngài đã chủ động thăm nhà ông và giúp ông làm cuộc hoán cải ngoạn
mục để đổi đời. Như người bị bại liệt nằm 38 năm trời mà chẳng được ai đoài hoài giúp
đỡ, Đức Giêsu đã đến và chữa lành cho người ấy mặc dù anh ta chưa hề ngỏ lời xin.
Chẳng ai thấu hiểu nỗi đau thể xác và nỗi nhục nhằn về tinh thần mà người phụ nữ bị
bắt quả tang phạm tội ngoại tình đã phải chịu, ngoại trừ Đức Giêsu. Ngài đã giúp chị
thoát chết và còn cho chị cơ hội được làm lại cuộc đời. Như tông đồ trưởng Phêrô,
Đức Giêsu biết ông mặc cảm với mình vì ông đã chối Ngài tới những ba lần. Ngài chỉ
trắc nghiệm tình yêu của ông dành cho Ngài qua ba câu hỏi, như sự tha thứ cho ba lời
phản bội Thầy công khai. Thế đó, Con Thiên Chúa xuống thế làm người luôn bày tỏ sự
thấu hiểu con người trong khi con người lại chẳng muốn hiểu nhau.
Như thế,
con người chẳng cần đến một tòa tháp Babel bằng gạch đá để có thể hiệp nhất với nhau.
Điều con người cần làm là dẹp bỏ những tòa tháp Babel tự mãn tự kiêu ở trong lòng
mình để chỉ tôn kính Thiên Chúa như tòa tháp vô hình vĩ đại nhất. Chỉ khi quy tụ xung
quanh Thiên Chúa thì con người sẽ hiểu nhau và sẽ chẳng còn cảnh chia rẽ hay phân
tách giữa người với người. Jos. Nguyễn Huy Mai