VUI DƯỜNG NÀO KHI THIÊN HẠ BẢO TÔI: TA CÙNG TRẨY LÊN ĐỀN THÁNH CHÚA!
Ngày 6-12-1726, tại đan viện kín Cát-minh ”Chúa Ba Ngôi” ở Munich (Đức Quốc) nữ tu
Anne-Josèphe de Jésus Lindmayr, trút hơi thở cuối cùng, hưởng thọ 69 tuổi.
Trước khi vào tu, Chị Anne-Josèphe de Jésus đã nổi tiếng đạo đức, dưới tên gọi Marie-Anne.
Chị được đặc ân tiếp xúc với các Linh Hồn nơi Lửa Luyện Tội, hay nói đúng hơn, các
Linh Hồn hiện về xin Chị ăn chay, hãm mình đền tội, và cầu nguyện cho họ sớm được
giải thoát khỏi nơi giam cầm, về hưởng tôn nhan Chúa. Xin trích dịch một đoạn trong
Cuốn Nhật Ký của Chị.
Từ vài năm qua, con nhận dấu hiệu từ phía Các Đẳng Linh
Hồn bằng nhiều cách thức khác nhau, thể theo đà con tiến tới trong đàng nhân đức.
Con luôn luôn xin Chúa đừng để chuyện này xảy vì sợ rằng quỉ dữ có thể xen vào và
lừa gạt con chăng. Cứ mỗi lần con nghi ngờ về điều gì, con khẩn khoản van xin THIÊN
CHÚA trợ giúp. Con cũng kêu cầu Chúa đừng dẫn con đi trên các nẻo đường - xem ra khó
hiểu đối với Cha Linh Hướng - đồng thời trở nên nguy hiểm cho con.
Mối liên
hệ chặt chẽ với Các Đẳng Linh Hồn nơi Lửa Luyện Hình bắt đầu ngay sau khi thân phụ
con qua đời. Một thiếu nữ tên Marie Pecher nhắn người nói với con rằng cô rất tin
tưởng nơi con và ước ao hầu chuyện với con. Tuy nhiên, cô đang đau liệt giường nên
không thể đến tận nhà gặp con.
Cho đến lúc ấy, con không có liên hệ thân tình
nào với cô. Trước đó, con nghe nói cô muốn gặp con, nhưng bị thân mẫu cản ngăn vì
bà mẹ sợ con lôi cuốn con gái bà vào con đường quá đạo đức hoặc vào đời sống tu dòng.
Sau khi mẹ qua đời, cô Marie Pecher tiếp tục cuộc sống đức hạnh, đáng nêu gương cho
các thiếu nữ đồng tuổi. Cô cũng đính hôn với chàng trai tên Hufnagel.
Con
nhờ người cáo lỗi với cô Marie Pecher: con không thể đến thăm cô trước khi đám tang
Ba con hoàn tất, nhưng con hứa sẽ đến thăm cô ngay trong tuần lễ ấy. Thế là vào thứ
bảy ngày 25-11-1690, nhằm lễ thánh Catarina trinh nữ, con đích thân đến nhà thăm cô
Marie Pecher. Cô thẳng thắn trò chuyện và xin con cầu cho cô được chết khi vẫn còn
giữ mình trinh khiết. Ba hôm sau, ngày 28-11, sau khi thu xếp mọi chuyện phải làm
và lãnh nhận đầy đủ các bí tích, cô Marie Pecher trút hơi thở cuối cùng.
Vừa
nghe tin, con thật sự kinh hoàng. Tuy nhiên, con không bao giờ tưởng tượng được rằng,
cô sẽ đến nhà con sau khi cô chết! Do đó, mặc dầu trông thấy nhiều dấu hiệu chứng
tỏ sự hiện diện vô hình của cô, con vẫn không để ý, nên không đặc biệt cầu nguyện
cho cô.
Vài hôm sau, nhằm ngày thứ sáu 1-12, lúc đang đọc Kinh Chiều trước
ảnh Đức Mẹ trong phòng, con bỗng nghe tiếng nói lớn: ”Hãy cầu nguyện cho em!” Con
có cảm tưởng như nghe một bản thánh ca cầu hồn. Rồi cô quạt gió lạnh vào mặt con và
kéo áo con. Sau đó, khi con cầm đèn dầu đi lại trong nhà, con như thấy một bóng người
đi trước mặt con. Nhưng vì chưa có kinh nghiệm nào về chuyện Các Đẳng Linh Hồn hiện
về, con không hề nghĩ ngợi gì ráo trọi!
Phải đợi mãi đến ngày 8-12-1690, lễ
Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội, con mới bắt đầu hiểu đầu đuôi mọi sự. Số là, vào các dịp
lễ Đức Mẹ, con có thói quen thức dậy thật sớm và đi tham dự Thánh Lễ lúc 4 giờ hoặc
4 giờ rưỡi sáng. Một mình, con xách đèn dầu đến nhà thờ. Khi tới đường gọi là ”Lối
đi Các Cha dòng Cát-Minh” con bỗng trông thấy một người mặc áo trắng đi trước mặt
con. Người này có vóc dáng giống như cô Marie Pecher. Rất may, con vẫn không nghi
ngờ gì, nếu không chắc con sẽ sợ đến chết đi được! Bóng trắng cứ đi trước con, suốt
trọn con đường dẫn đến nhà thờ các Cha dòng Tên. Tại đây, lúc con muốn giơ đèn xem
tỏ mặt ai đi trước mình thì bóng trắng biến mất. Chỉ khi vào đến nhà thờ, lúc quì
cầu nguyện, con mới hồi tâm lại và hiểu rằng: bóng trắng ấy không ai khác là Linh
Hồn cô Marie Pecher! Tối hôm ấy, con nghĩ về cô Marie Pecher với nhiều thương
yêu trìu mến. Khi quì gối cầu nguyện trước ảnh Đức Nữ Trinh Rất Thánh MARIA, con tha
thiết thưa:
- Nếu quả thật vì vinh quang THIÊN CHÚA và vì phần rỗi của Linh
Hồn, xin Linh Hồn hãy đến và cho biết danh tánh, hầu tránh cho con khỏi bị lầm lẫn.
Vậy là chính hôm ấy - đúng nửa đêm - một Linh Hồn xuất hiện. Con có cảm giác bị một
người lấy ngón tay nóng như thiêu - giống mũi kim đốt trong lửa - đè lên chân con.
Con đau đớn như thể chân con bị bỏng. Con liền chỗi dậy và đến quì trước bàn thờ.
Ngay lúc ấy, THIÊN CHÚA đưa con vào trạng thái không còn làm chủ được, nhưng vẫn tỉnh
táo. Tình trạng ấy diễn ra trong vòng ba tiếng đồng hồ. Con được chỉ cho xem thấy
những gì còn thiếu sót nơi Linh Hồn cô Marie Pecher. Con cũng hiểu rằng, Linh Hồn
này được gọi sống bậc đồng trinh, nhưng lại đính hôn. Đó là lý do khiến THIÊN CHÚA
đưa Linh Hồn ra khỏi thế gian sớm như vậy. Bởi vì, Linh Hồn phải chết trong bậc đồng
trinh. Con không bao giờ tưởng tượng rằng, bên kia thế giới, người ta lại tỏ ra khe
khắt đến như thế! Không, không ai có thể hiểu điều ấy. Nhưng nhờ Linh Hồn giải thích
rõ ràng con mới hiểu được. Nếu không, có lẽ con không thể nào tin những điều ấy.
Đúng thế. Con không hiểu sai. Chính bà mẹ cô Marie Pecher hiện về đêm hôm sau đã khẳng
định những điều trên. Bà ta đốt chân con còn đau đớn hơn con gái bà nhiều. Con phải
quì cầu nguyện bên cạnh bà suốt trong ba tiếng đồng hồ và ghi lại những gì còn thiếu
sót nơi Linh Hồn bà.
Con được tỏ cho hiểu rằng, chính bà mẹ cô Marie Pecher
cũng bị chết sớm chỉ vì đã làm mọi cách để ngăn cản con gái chọn đời sống tu dòng.
Rồi cũng chính vì lý do đó mà bà phải chịu nhiều đau đớn trong Lửa Luyện Hình. Linh
hồn còn cho con biết những lỗi bà phạm trong khi ăn uống quá độ, không biết kềm hãm
tính mê ăn uống. Ngoài ra, lúc còn sống bà không thích làm việc bố thí nên bà nói
với con rằng chồng bà sẽ gởi cho con ít tiền và xin con phân phát cho người nghèo
trong vùng. Số tiền này đến tay con thật. Linh Hồn bà khiến con phải trả giá rất cao.
Vì bà, con phải ăn chay phạt xác bằng bánh mì khô và nước lã. Bốn tuần lễ sau, con
vẫn còn nhìn thấy vết cháy bỏng trên bàn chân con. Bởi vì, hình dạng bàn tay và ngón
tay bà chạm trên chân con vẫn còn dấu rõ ràng. Càng được an ủi khi trông thấy hai
Linh Hồn hiện về bao nhiêu, con càng phải trả giá cao cho hai Linh Hồn bấy nhiêu.
Khi con đền bù tất cả những gì còn thiếu sót nơi hai Linh Hồn, cả hai mẹ con hiện
về trong phòng con một lần nữa. Đêm ấy là 13-12-1690, lễ kính thánh Luxia, trinh nữ
tử đạo. Con nghe tiếng hát tuyệt diệu bản thánh ca trích từ Thánh Vịnh 122:
Vui dường nào khi thiên hạ bảo tôi: ”Ta cùng trẩy lên đền thánh Chúa!” Và giờ đây,
Giêrusalem hỡi, cửa nội thành, ta đã dừng chân. Giêrusalem khác nào đô
thị được xây nên một khối vẹn toàn. Từng chi tộc, chi tộc của Chúa, trẩy hội lên đền
ở nơi đây, để danh Chúa, họ cùng xưng tụng, như lệnh đã truyền cho Israel.
Cũng nơi đó đặt ngai xét xử, ngai vàng của vương triều Đavít. Hãy nguyện
chúc Giêrusalem được thái bình, rằng: ”Chúc thân hữu của thành luôn
thịnh đạt, tường trong lũy ngoài hằng yên ổn, lâu đài dinh thự mãi an
ninh”. Nghĩ tới anh em cùng là bạn hữu, tôi nói rằng: ”Chúc thành đô an lạc”.
NghĨ tới đền thánh Chúa, THIÊN CHÚA chúng ta thờ, tôi ước mong thành được hạnh phúc,
hỡi thành đô.
Nghe tiếng hát, lòng con dâng lên một niềm vui khôn tả.
(”Mes relations avec les Âmes du Purgatoire”, Marie-Anne Lindmayr, Éditions Christiana,
1986, trang 28-31)